Chạm tay vào hạnh phúc từng bị lừa à?’
Linh Vy không đáp lại câu hỏi của
Duy Anh nữa. Cô chỉ vừa mới quen
anh, họ chưa thân thiết tới mức cô có
thể kể cho anh nghe mọi chuyện.
Thấy cô im lặng, anh quay sang nói tiếp:
‘Thật ra, anh nghĩ. Chuyện hai người
yêu nhau rồi chia tay cũng là bình
thường thôi. Tình yêu tự nhiên lắm.
Một lần gặp cũng có thể yêu ngay.
Một buổi sáng tỉnh dậy thì cũng có thể hết yêu. Đơn giản thế thôi’. Linh Vy tiếp tục im lặng. Cô không
thích cái suy nghĩ này của anh. Có lẽ
bởi An Nhiên đã luôn nói với cô rằng
tình yêu phải luôn đi cùng bổn phận
và trách nhiệm. Không thể tự dưng
có chuyện nói hết yêu rồi chia tay được. Nhưng liệu có phải vì luôn gắn
mọi thứ với trách nhiệm nên An
Nhiên mới cứ cố kiểm soát tất cả, kể
cả tình yêu không? An Nhiên vẫn vui vẻ nghe Linh Vy kể
chuyện gặp Duy Anh ở côi nhi viện.
Nhưng khi vừa đặt máy xuống, cô
cảm thấy có một nỗi cơ đơn dày đặc
đang phủ kín căn phòng này và xâm
chiếm trái tim cô. Đã lâu lắm rồi, hình như kể từ ngày Thiên Minh ra đi, cô
đã quên mất cái cảm giác hạnh phúc
của những ngày ‘thầm thương trộm
nhớ’, đã quên mất cái cảm giác được
yêu thương và chăm sóc. Linh Vy
đang trải qua những cung bậc đầu tiên ấy, và hơn bao giờ hết, An Nhiên
thấy tim mình nhói đau. Cô cũng đã
từng được hạnh phúc như thế.
Nhưng bây giờ, cô như ‘con chim sợ
cành cong’, không dám thử yêu một
lần nữa, không muốn có lại hạnh phúc vì sợ sẽ có ngày mình lại mất đi. ‘Một lần gặp cũng có thể yêu ngay.
Một buổi sáng tỉnh dậy, hết yêu là hết
yêu thôi.’ Không níu kéo, không ràng
buộc. Tình yêu chỉ như thế thôi sao?.
Trời gần sáng, Duy Anh vẫn chưa
ngủ được. Anh cầm bản nhạc cũ kĩ trong tay, đi đi lại lại trong phòng. Có
nằm mơ anh cũng không ngờ sẽ có
ngày bản nhạc anh vô tình nhét
nhầm vào va li này sẽ có ngày trở nên
hữu ích. Anh ngồi xuống, gõ nhẹ
những ngón tay lên bàn. Cô gái anh chỉ vừa mới gặp đã thực sự làm trái
tim anh có những khoảng khắc kì lạ.
Đôi khi nó đập nhanh trong lồng
ngực, rồi lúc lại chầm chậm. Có lúc bị
bóp nghẹt bởi sự hồi hộp. Và bây giờ
thì làm anh thấy nghèn nghẹn vì nỗi nhớ. Tại sao lại như thế?. Họ chỉ vừa
mới gặp nhau thôi mà?. Duy Anh nhìn
số điện thoại của cô, anh đã có được
nó từ người chủ khách sạn nơi cô
biểu diễn. Anh nhìn đồng hồ rồi phân
vân không biết có nên gọi cho cô không. Đã khuya lắm rồi, có lẽ cô đã
ngủ say. Mà nếu giả sử anh gọi cho
cô, thì khi cô bắt máy, cũng chưa chắc
anh đã biết nói gì. Duy Anh cầm điện
thoại, chưa biết có nên gọi cô hay
không. Đột nhiên, anh nhớ lại một câu trước đây từng đọc được ở đâu
đó.
‘Trong một ngày một chàng trai có
thể cười nói với rất nhiều cô gái khác
nhau. Nhưng đến cuối ngày, chỉ có
một người ở lại trong tâm trí của anh ta thôi’.
Hai cô gái rất đặc biệt. Họ dường như
ở hai thái cực khác nhau, không thể
lẫn lộn được. Cả hai đều để lại trong
Duy Anh những ấn tượng khác
nhau. Nhưng anh biết rõ lúc này đây, ai mới là người xâm chiếm tâm trí
mình. Ngay từ lúc ánh mắt họ chạm
vào nhau, thì anh đã biết rồi. Duy Anh
biết rõ anh đang làm một việc rất mạo
hiểm. Vì muốn có một cái cớ để gặp
cô nên anh đã nói dối. Sự thực là mẹ anh vẫn còn chơi đàn và đây chỉ là
một bản nhạc bà viết tặng riêng cho
bố của anh nên không bao giờ mang
đi biểu diễn. Duy Anh biết mình
không nên nói dối thế này. Nhưng
lúc đó trong đầu anh không kiếm ra một lí do nào hay hơn để được gặp
cô cả. Anh cứ buột miệng mà nói ra
thôi. Anh đang chơi một ván cờ rất
lớn. Nếu sau này cô chẳng may phát
hiện ra, cô sẽ tha thứ cho anh nếu cô
yêu anh. Còn nếu không, hẳn là với tính cách của cô, anh sẽ không bao
giờ gặp lại cô được nữa. Duy Anh
vuốt phẳng bản nhạc lại, lẩm bẩm:
‘Nếu là vì một người như em, anh
phải nói dối, thì cũng đáng lắm’. Duy Anh mở laptop ra, viết lên
facebook của anh một câu status mới:
“Hôm nay cuối cùng tôi đã gặp cô ấy-
người sẽ là người yêu tương lai của