Bài viết: Chạm tay vào hạnh phúc cô anh cảm thấy dường như họ
không còn đi chung trên một con
đường nữa.Một lời chia tay, không
cần phải nói thẳng ra mới hiểu được.
An Nhiên chấp nhận cho Thiên Minh
thời gian riêng mà anh cần. Và rồi, khoảng thời gian ấy cứ dài ra. Một
tuần, hai tuần, rồi một tháng, rồi hai
tháng. Họ đã chia tay nhau, không cãi
vã, không tranh luận, không níu kéo,
cứ êm đẹp như vậy đó.
‘Không còn ngày xưa để đoán sao rơi
Vì sao nào của nhau để chứa chan
nước mắt’.
An Nhiên thở dài. Cô đã gặp lại Thiên
Minh khi anh về thăm nhà vào mùa
hè. Anh đèo một cô gái khác đi trên phố, họ nắm tay nhau, họ cười nói,
họ đi lướt qua cô, họ không hề nhìn
thấy cô, rất nhanh thôi nhưng cái
khoảnh khắc đó vẫn làm An Nhiên
nhận ra cô không còn yêu anh nữa,
trái tim cô không còn vì anh mà rung lên dữ dội nữa. Nhưng mà, cô vẫn
còn bị anh làm tổn thương. Và gặp lại
Thiên Minh, vẫn khiến cô nhận ra, cô
có thể xóa tên anh khỏi danh bạ điện
thoại, cô có thể đem vứt đi toàn bộ
ảnh họ chụp chung. Nhưng chẳng bao giờ xóa hẳn được những kí ức
mang hình bóng anh.
‘Dù vẫn biết sẽ chẳng gặp lại, trong
lòng em vẫn mãi mãi yêu anh. Nếu
tình yêu quá mong manh, em vẫn sẽ
cất giấu trong tim mình, một tình yêu ước ao. Em vẫn sẽ, giữ lại những kỉ
niệm đã xa’
Một cơn gió thổi qua làm tấm rèm cửa
hơi đung đưa. An Nhiên bước tới
gần cửa sổ. Cô chống cằm suy nghĩ.
Cô biết mình không nên khuyên can Linh Vy, cô không thể bắt Linh Vy
tránh xa Duy Anh vì những suy nghĩ
vu vơ và nỗi lo sợ vô căn cứ của
mình. Chỉ có điều, Linh Vy rất giống
An Nhiên trước đây. Và điều đó làm
An Nhiên lo sợ. Liệu Duy Anh có giống với Thiên Minh không?.
Sáng chủ nhật, côi nhi viện chật kín
người đến quyên góp ủng hộ. Linh
Vy là tình nguyện viên ở đây. Cô phải
chạy lăng xăng khắp nơi, lúc giúp
chỗ này, lúc bê chỗ kia. Mãi đến buổi chiều, cô mới được nghỉ ngơi một
chút. Linh Vy đang ngồi trên chiếc
ghế đá trong sân của côi nhỉ viện thì
đột nhiên thấy có người đi từ đằng
sau đến rồi ngồi xuống bên cạnh
mình. Họ nhìn nhau, và trước sự ngạc nhiên của cô, anh mỉm cười nói:
‘Thật không ngờ lại gặp em ở đây.
Tình cờ quá’.
Linh Vy gật nhẹ đầu, và cái ý nghĩa
tình cờ mà gặp đến hai lần làm cô
thấy vui vui. Cô trả lời anh: ‘Vâng. Đúng là tình cờ thật. Anh làm
gì ở đây vậy?’
Duy Anh đưa tay chỉ về một chàng
trai đang đứng nói chuyện với viện
trưởng ở đằng xa, nói:
‘Bạn anh là đại diện cho một quỹ xã hội. Cậu ấy rủ anh tới giúp bê đồ
quyên góp’. Linh Vy gật đầu. Rồi cô nhìn sang
anh. Trán anh lấm tấm những giọt mồ
hôi, nhưng nụ cười vẫn tươi. Cô nhìn
lên vầng trán cao của anh, nhìn
xuống đôi mắt nâu sậm, rồi nhìn
xuống môi anh và vội quay đi vì cái ý nghĩa vừa thoáng xuất hiện trong
đầu mình. Duy Anh uống thêm một
ngụm coca nữa rồi nhìn sang cô gái
đang ngồi cạnh. Anh đã quan sát Linh
Vy từ lúc vừa nhìn thấy cô.Anh thấy
buồn cười bởi cái dáng tất bật chạy khắp nơi giúp đỡ mọi người của cô.
Khi hỏi một vài người xung quanh
anh mới biết Linh Vy làm tình nguyện
viên ở đây đã lâu. Một cô gái trẻ như
thế, ngày nghỉ cuối tuần không đi
hẹn hò, không đi chơi với bạn bè mà lại tới đây, thật là đáng quý. Và dù
không nói ra, nhưng trong lòng
mình, Duy Anh có ấn tượng tốt với
Linh Vy và tự hỏi không biết cuộc
sống của cô còn có bao nhiêu điều
làm anh phải bất ngờ nữa. Rồi như nhận ra có gì thiếu thiếu ở đây, anh
hỏi: ‘Hôm nay cô bạn An Nhiên của
em không đi cùng nữa à?’ Linh Vy lắc đầu.
‘Dạ không. Chị ấy đi làm gia sư vào
cuối tuần mà’.
‘Hôm trước gặp nhau, anh có cảm
giác cô ấy giống như là vệ sĩ của em
vậy’. Linh Vy lắc đầu. Cô nghĩ Duy Anh
không có thiện cảm với An Nhiên.
Những người mới tiếp xúc với An
Nhiên đều thường như vậy. Chỉ có cô
mới hiểu tại sao An Nhiên lại trở nên
lạnh lùng như thế. ‘Không phải vậy. Chỉ là vì, chị ấy luôn
sợ, em sẽ bị lừa thôi’.
Duy Anh lắc nhẹ chai coca cho tan đá
vẫn lắng ở phía dưới:
‘Cô ấy đã