Bài viết: Chạm tay vào hạnh phúc lặng im này nhưng lại sợ không khéo
mình sẽ trở nên vồn vã và nhiệt tình
quá mức mất. Duy Anh nhìn ra ngoài
cửa sổ. Những chiếc xe vẫn nối đuôi
nhau. Ánh đèn lập lòe di chuyển.
Thành phố này dường như chẳng bao giờ ngủ cả. Anh quay sang nhìn
Linh Vy rồi nói: ‘Thật ra anh có
chuyện này muốn nhờ em giúp’.
‘Là chuyện gì vậy?’
‘Anh có một bản nhạc này. Em có thể
chơi nó và cho anh ghi âm không?’. Thấy đôi mắt Linh Vy hơi mở to ra,
Duy Anh giải thích tiếp:
‘Thật ra anh không sống ở đây. Năm
anh 10 tuổi thì gia đình anh đã
chuyển sang Đức’. Anh về lần này vì
một người bạn học cùng rủ anh tham gia tư vấn kinh nghiệm cho các sinh
viên muốn sang Đức du học’.
‘Thật sao?. Thế mà anh nói tiếng việt
trôi chảy quá’.
‘Là mẹ anh đã dạy cho anh. Bà là một
nghệ sĩ đàn tranh’. Linh Vy gật nhẹ đầu. Cô lờ mờ hiểu tại
sao Duy Anh lại để ý tới mình trong
ban nhạc. Duy Anh nói tiếp:
‘Từ hồi sang Đức mẹ anh không còn
chơi đàn nữa vì bận chuyện kinh
doanh của bố anh. Nhưng anh biết bà rất nhớ những lần được đi biểu
diễn thời trẻ. Anh muốn bà lại có
được cảm giác đó một lần nữa’.
‘Vậy bản nhạc anh muốn nhờ em
chơi là của mẹ anh à?’
‘Không. Bản nhạc đó chưa từng được biểu diễn. Khi anh tìm thấy nó
lúc chuyển nhà, mẹ đã bảo anh bản
nhạc đó, bà chưa kịp biểu diễn thì đã
sang Đức cùng bố anh’. Linh Vy có thể hiểu được đối với
người nghệ sĩ, không được biểu
diễn, không được sống cùng niềm
đam mê âm nhạc là một sự hi sinh
khủng khiếp. Linh Vy gắn bó với cây
đàn tranh suốt hơn mười năm nay và có cảm giác như đó là máu thịt của cô,
không thể tách rời. Cô cảm thấy anh
đã làm cô xúc động vô cùng. Khi đến
bến nhà Linh Vy, trước khi cô xuống
xe, Duy Anh nhìn sâu vào mắt cô rồi
nói khẽ: ‘Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của anh
nhé’.
Bàn tay anh khẽ chạm nhẹ vào tay cô.
Và chỉ như thế thôi, cũng đã khiến
Linh Vy biết rõ cô không thể nào từ
chối giúp đỡ anh được. Trên con ngõ nhỏ đi vào nhà, Linh Vy vừa nhảy
chân sáo vừa khe khẽ hát. Cô muốn
về đến nhà thật nhanh, muốn chui
ngay vào chăn, nhấc điện thoại lên và
kể cho An Nhiên nghe về Duy Anh.
Đêm đã khuya, sau khi im lặng lắng nghe Linh Vy, An Nhiên lại ngồi trước
màn hình máy tính của mình một lúc.
Cô cũng không biết tại sao mình lại
làm như thế. Có lẽ bởi Linh Vy làm cô
nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc
đã qua của mình. Và cô lại nhớ anh hơn bao giờ hết. Dư âm của cuộc nói
chuyện với Linh Vy vẫn còn đọng lại
trong An Nhiên. ‘Chị à, không phải ai cũng giống như
anh Thiên Minh đâu’.
An Nhiên nhìn những tấm ảnh lưu
giữ tình yêu đã qua. Trong ảnh cả cô
và anh đều đang mỉm cười. Cô vuốt
nhẹ lên nụ cười của anh, miệng thì thầm:
‘Thiên Minh, anh có đang hạnh phúc
không?’.
Khi họ chia tay nhau, cô đã hứa là sẽ
phải sống hạnh phúc hơn anh. Cô sẽ
phải để anh phải nuối tiếc. Nhưng dường như sống một cuộc sống
không có anh thật sự rất khó. Suốt
hơn một năm quá, An Nhiên luôn
phải giữ cho mình bận rộn. Cuộc
sống của cô cuốn vào chuyện học
hành, biểu diễn, làm thêm, để mỗi cuối ngày cô đều mệt nhoài, chỉ còn
đủ sức nằm xuống giường ngủ li bì.
Cứ như thế, An Nhiên không cho
mình có thời gian trống, vì cô biết, chỉ
cần nhàn rỗi một chút thôi, là cô sẽ lại
nhớ tới anh. An Nhiên và Thiên Minh là bạn học cùng cấp ba. Kể từ lúc đó
thì họ đã dành tình cảm cho nhau rồi.
Lên đại học, họ vẫn là một đôi trong
mắt bạn bè. Nhưng rồi hết năm thứ
nhất, Thiên Minh nhận được học
bổng đi du học. An Nhiên không cản anh. Cô buồn nhưng cố không biểu
lộ bởi cô biết Thiên Minh đã phải cố
gắng thế nào mới đạt được học bổng
này. Và vì cô yêu anh, nên cô không
muốn ngăn cản anh đạt được thành
công. An Nhiên cũng tin tình yêu suốt bốn năm sẽ không dễ gì vì khoảng
cách địa lí mà bị phai nhạt. Cô cứ tin
như thế, cứ gìn giữ những kỉ niệm
đẹp cho tới khi Thiên Minh nói với cô
anh cảm thấy họ cần thời gian suy
nghĩ riêng về tương lai. Anh nói với