Bài viết: Chạm tay vào hạnh phúc ánh mắt khó chịu dành cho Duy Anh.
Bình sinh cô chúa ghét những người
giàu có hơi một tí là thích thể hiện sự
phóng khoáng của mình. Thanh Lan,
cô gái còn lại trong ban nhạc, người
đánh đàn bầu đi gần lại An Nhiên rồi ghé tai cô nói thầm: ‘Này, anh chàng
kia cũng đẹp trai đấy chứ. Mà hình
như anh ta thích Linh Vy nhà mình
rồi’. An Nhiên đáp cụt lủn: ‘Đẹp gì mà đẹp.
Không quen không biết mà rủ đi ăn’.
Thanh Lan bĩu nhẹ môi: ‘Gì mà cậu
khó tính thế. Ngày xưa cậu với Thiên
Minh cũng quen nhau kiểu này còn
gì’. Và rồi như phát hiện ra mình vừa nói
nhỡ lời, Thanh Lan nói vội: ‘À, mình
xin lỗi’. An Nhiên không nói gì, dù bình
thường cô luôn tỏ ra không vui khi
thấy mọi người nhắc tới Thiên Minh.
Nghĩ cũng buồn cười, đối với An
Nhiên, mối tình đầu của cô đã qua lâu
rồi. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, cô đã quên và đã thôi không đau khổ
nữa. Nhưng trong mắt người khác,
hình như hình ảnh Thiên Minh vẫn
còn quá sâu đậm và những kỉ niệm
của hai người thì đẹp đến mức khó
có thể xóa nhòa. Linh Vy ngồi cạnh Duy Anh trong nhà
hàng. Khi anh ngồi bên cạnh cô, Linh
Vy tự hỏi không biết khi ăn mình có
nhai to quá không, có dính gì trên
mặt không. Anh làm cô thấy không
thoải mái chút nào. Lại còn thêm việc An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn chằm
chằm hai người càng làm Linh Vy
thấy không thoải mái.
Ăn tối xong, Duy Anh hỏi Linh Vy: ‘Em
đi bằng gì về?’. ‘Em đi xe buýt về với
chị An Nhiên’, Linh Vy ngập ngừng. Duy Anh nói nhanh: ‘Vậy được rồi,
anh sẽ đi cùng hai người’. Chuyến xe buýt cuối ngày rất thưa
người. Họ ngồi ở hàng cuối cùng của
xe. An Nhiên không muốn Linh Vy và
Duy Anh ngồi cạnh nhau nên chen
vào giữa hai người. Những rồi cô
thấy rõ mình đang là kì đà cản mũi bởi cô thấy rõ thỉnh thoảng Linh Vy
lại liếc nhìn sang Duy Anh. Còn anh
chàng này, thì nhìn An Nhiên tủm tỉm
cười như thách thức cô. Ừ, chắc là
như thế, anh ta đang cho cô thấy dù
cô có cố ngăn cản thì Linh Vy vẫn cứ bị thu hút về phía anh ta. An Nhiên có
cảm giác Linh Vy đã quên những lời
căn dặn của cô, để cho cảm xúc đi tự
nhiên. An Nhiên và Linh Vy là bạn
thân của nhau. An Nhiên học trên
Linh Vy hai năm nhưng vì Linh Vy là em họ của Thiên Minh nên họ sớm trở
nên thân thiết. Sau này cô và Thiên
Minh chia tay nhau, cả hai vẫn duy trì
tình bạn, tình chị em. An Nhiên luôn lo
lắng Linh Vy sẽ trao nhầm trái tim của
mình cho một người không xứng đáng. Hình như từ sau khi mối tình
thơ mộng của cô tan vỡ, An Nhiên
khép kín lòng mình lại và nhìn đâu
cũng thấy những nguy cơ phản bội,
những tình yêu dễ tan vỡ. Mới 21 tuổi
nhưng cô hay bị mọi người cùng khoa gọi là ‘bà cụ non’ , ‘bà già đau
khổ’ bởi những lời nói giáo điều của
mình. Ngược lại với An Nhiên, Linh Vy
chưa từng yêu ai bao giờ. Tất nhiên
hồi đi học cô cũng từng thích một vài
người, nhưng mà tính cách nhút nhát nên cuối cùng vẫn chẳng có gì
chính thức. Linh Vy vẫn ôm đầy
những mơ mộng về tình yêu. Và cô,
không giống An Nhiên, rất tin ở định
mệnh. Cô tin ở tình yêu từ cái nhìn
đầu tiên. Tại sao lại không thể yêu ai đó khi chưa biết gì về người đó?. Có
thể lắm chứ, chẳng phải Duy Anh đã
làm cô xúc động rồi đấy thôi. Cô thích
anh, không biết là nhiều hay ít
nhưng cô cứ muốn nhìn anh, cứ
muốn nói chuyện với anh suốt thôi. “Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn
đầu tiên là duyên may. Nhưng chính
em sẽ biến tình yêu đó thành sự
thật”. Xe buýt dừng lại ở bến gần nhà An
Nhiên, cô xuống xe. Trước khi
xuống, cô quay lại nhìn Duy Anh và
Linh Vy, ánh mắt đầy dè chừng.
Nhưng rồi cô nghĩ Linh Vy hẳn
không muốn mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô bé nên vẫn vờ
vui vẻ nói câu tạm biệt. Sau khi An
Nhiên đi rồi, Linh Vy nhìn vào chiếc
ghế trống ở giữa mình và Duy Anh,
cô mím nhẹ môi. Liệu anh có ngồi
dịch vào cô không nhỉ?. Cô nghĩ là anh sẽ có. Cô đưa tay vuốt nhẹ
những sợi tóc mai ở hai bên má, cố
giữ cho hơi thở nhịp nhàng. Vẫn còn
khoảng ba bến dừng nữa mới tới
nhà cô. Linh Vy muốn nói gì đó cho
xóa tan khoảng cách