Bài viết: Chạm tay vào hạnh phúc Cô biết nếu bây giờ quay sang phía
đó cô sẽ lại càng mất bình tĩnh. Vốn
dĩ khi đang chơi đàn, Linh Vy thường
quay đầu sang hai phía, cô muốn
thấy nét mặt của các vị khách. Cô
thích thú khi thấy cặp lông mày của một ai đó hơi dãn ra khi nghe thấy
tiếng nhạc. Cô cũng thấy vui vui trong
lòng khi thấy một ai đó hơi đung đưa
người, cố nhảy theo điệu nhạc. Lúc
nào cũng thế, ánh mắt của cô chỉ nán
lại mỗi người giây lát rồi lại nhìn sang hướng khác. Nhưng vừa nãy, khi
ánh mắt cô nhìn lướt qua các vị
khách trong tiền sảnh, nó đã dừng lại
lâu hơn bình thường, nó đã chạm
phải một ánh mắt khác. Một người
con trai, chắc cũng chạc tuổi cô, đang nhìn xoáy vào cô. Anh không hề biểu
hiện sự thư thái trên gương mặt.
Nhưng lại tỏ vẻ rất chăm chú lắng
nghe. Anh không cười, cũng không
nhăn mặt. Cô không biết liệu anh có
thích những bản nhạc cô đang chơi không nữa. Và rồi đột nhiên Linh Vy
thấy anh nháy mắt một cái. Cô bỗng
dưng thấy xấu hổ. Cô quay nhanh
sang một bên, cố không xao nhãng. An Nhiên nhìn sang người bạn đứng
cạnh mình, thấy rõ Linh Vy không hề
tập trung. An Nhiên mấp máy môi, hỏi
Linh Vy có chuyện gì. Nhưng đáp lại
cô chỉ là những cái lắc đầu nhẹ. Rồi
thì quan sát Linh Vy một lúc, An Nhiên cũng phát hiện ra điều gì đang làm cô
bạn của mình không tự nhiên như
thế. Cô nhìn thẳng vào vị khách trẻ
tuổi đang đứng ở góc phòng, đôi
lông mày hơi nhíu lại một chút. Cô
nhìn anh, đầy dò xét và nghi hoặc. Rồi thì An Nhiên cũng nhanh chóng
hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.
Những chàng trai như thế này, cô
vốn đã quen thuộc. Lại thêm một
người nữa thích trêu chọc sự trong
sáng của Linh Vy. Giống như mọi lần, An Nhiên luôn đóng vai trò người chị,
bảo vệ cho cô em gái Linh Vy. Cô nhìn
chằm chằm vào chàng trai kia, báo
hiệu cho anh biết cô đã thấy anh
đang trêu chọc Linh Vy rồi. Hãy cẩn
thận! Duy Anh cố không bật cười thành
tiếng vì biểu hiện của hai cô gái trong
ban nhạc. Họ đều đã hiểu sai những
tín hiệu của anh rồi. Bình thường vốn
dĩ Duy Anh đã thích trêu chọc người
khác. Xong chỉ vô tình nhìn cô gái chơi đàn tranh hơi lâu một chút mà cô
ấy đã xấu hổ làm Duy Anh càng
muốn trêu cô ấy lâu hơn một chút.
Anh muốn xem bản lĩnh của cô ấy
đến đâu. Rồi lại cả cô bạn đang đánh
đàn nhị bên cạnh cũng quay sang nhìn anh khiến Duy Anh càng thấy họ
đã nhìn nhận sự việc hơi nghiêm
trọng rồi. Một lúc sau thì ban nhạc
chơi xong, những nghệ sĩ bắt đầu
thu dọn nhạc cụ, khi thấy họ đi về
phía đằng sau của khách sạn, Duy Anh lập tức chạy theo. Anh chen vào
giữa năm người và gõ nhẹ vào vai cô
gái đánh đàn tranh một cái. Cô ấy
nhìn anh đầy ngạc nhiên. Duy Anh
giơ một bàn tay ra, tự giới thiệu:
"Chào em, anh tên là Duy Anh." Cô nhìn anh đăm chiêu. Và rồi thấy
những người bạn của cô cũng đang
nhìn mình, anh rụt tay lại. Sợ bị hiểu
nhầm, Duy Anh nói tiếp: "Em đừng lo.
Anh thấy rất thích tiếng đàn tranh của
em nên muốn làm quen thôi. Có thể nào, nán lại nói chuyện với anh một
chút không?"
Linh Vy còn chưa kịp trả lời thì An
Nhiên đã xen ngang. Cô nói, giọng
đầy nghiêm nghị: ‘Xin lỗi anh. Quy
định của khách sạn là chúng tôi không được nói chuyện riêng với
khách trong giờ làm việc’. Duy Anh gật đầu. Nhưng anh đâu có
dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh cười
mỉm rồi nói: 'Nhưng tôi không phải là
khách ở đây, và cũng hết giờ làm việc
của mọi người rồi’.
An Nhiên nhìn chàng trai vừa trả lời mình. Bình thường bất cứ khi nào cô
tỏ ra khó chịu thế này, người đối diện
cũng sẽ nhanh chóng bỏ cuộc.
Nhưng còn người này, anh ta không
hề bận tâm tới lời của cô. Và cái lí lẽ
anh ta đưa ra nghe cũng thật hợp lí. Duy Anh hơi liếc nhìn đồng hồ một
cái rồi nói to: ‘Thật ra, tôi muốn mời cả
ban nhạc đi dùng cơm tối’. Những thành viên còn lại trong ban
nhạc đều đã đói rã rời sau một ngày
biểu diễn nên gật đầu ngay lập tức.
An Nhiên không muốn các bạn mình
mất vui nên cũng đành im lặng. Trên
đường đi bộ ra nhà hàng gần khách sạn, An Nhiên không che giấu những