Bài viết: Chạm tay vào hạnh phúc "Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật." Kì 1: Ngày Anh Đến "Em ngược đường, ngược nắng để
yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió
thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời" Một ngày trời mưa rả rich, những giọt
mưa ngâu cứ rơi tí tách xuống mặt
đất, tạo ra một âm thanh tưởng
chừng như kéo dài đến vô tận.
Nhưng trong tiền sảnh của một trong
những khách sạn sang trọng nhất thành phố, tiếng mưa rơi ngoài kia
dường như không ảnh hưởng gì tới
nhã hứng thưởng thức âm nhạc của
những vị khách. Khách sạn mùa này
hầu như chỉ có khách nước ngoài. Họ
đến đây vì nhiều mục đích, đi du lịch có, đi nghiên cứu văn hóa có, đi vì
công việc yêu cầu cũng có. Nhưng dù
là với mục đích gì, tất cả các vị khách
đều bày tỏ sự thích thú đặc biệt với
những chương trình biểu diễn âm
nhạc vẫn diễn ra trong khuôn khổ tiền sảnh khách sạn mỗi chập tối.
Những nghệ sĩ đa phần là sinh viên
của các trường nghệ thuật. Chủ nhân
khách sạn đã tinh ý nhận ra ông
không phải mời những ca sĩ ngôi sao
làm gì. Chính những sinh viên trẻ tuổi này, họ chỉ có khao khát được cống
hiến nghệ thuật và thể hiện tài năng
của mình. Tâm hồn của họ chưa bị
che lấp bởi cái tham vọng được trở
nên nổi tiếng bằng mọi giá, thế nên
âm nhạc của họ trong trẻo và tha thiết đến lạ lùng. Hôm nay có một nhóm
biểu diễn mới. Họ gồm năm người,
hai chàng trai và ba cô gái. Nhóm
nhạc này hơi đặc biệt một chút bởi họ
biểu diễn các nhạc cụ dân tộc. Họ là
một ngoại lệ bởi xưa nay khách sạn chỉ thuê những sinh viên biểu diễn
nhạc giao hưởng thính phòng. Trong
cái thời buổi hiện đại này, có còn mấy
người thích đắm mình trong những
âm thanh phát ra từ các nhạc cụ làm
bằng tre, nứa. Nhưng sau lần đầu tiên miễn cưỡng cho nhóm nhạc
truyền thống biểu diễn, khách sạn
phát hiện ra những vị khách nước
ngoài lại tỏ ý thích thú đặc biệt với
những chàng trai, cô gái mặc áo dài
khăn xếp dân tộc ngồi bên cây đàn. Và thế là một tuần 3 lần, họ đều được
biểu diễn ở tiền sảnh. Duy Anh đứng trên hàng lang tầng
hai của khách sạn nhìn xuống. Anh
không biết mình đã đứng ở đây bao
lâu rồi. 10 phút, 15 phút, không có lẽ
phải lâu hơn thế. Kể từ khi bản nhạc
đầu tiên bắt đầu cất lên, kể từ khi nghe thấy tiếng đàn tranh réo rắt anh
đã thấy nôn nao trong người. Ngay
khi cuộc hội thảo kết thúc, Duy Anh
ngay lập tức chạy ra ngoài đi tìm âm
thanh cứ văng vẳng trong tâm trí
anh. Duy Anh nhìn xuống ban nhạc đang biểu diễn phía dưới. Họ rất tập
trung. Anh nhìn lướt qua năm người
rồi dừng ánh mắt của mình lại chỗ
người trẻ nhất. Đó là một cô gái. Cô
ấy đứng giữa, đang chơi đàn tranh.
Duy Anh bước xuống cầu thang, mắt vẫn không dời khỏi cô gái đang chơi
ở giữa. Anh thấy khuôn mặt cô ấy có
một vẻ gì đó vừa ngây thơ lại vừa
nghiêm nghị. Đôi mắt cô ấy không chỉ
nhìn vào đàn mà thỉnh thoảng lại
quay sang hai bên, bàn tay vẫn chơi không chệch một nhịp. Và cô ấy luôn
mỉm cười, cứ mỗi lần nhìn thấy một vị
khách nước ngoài giơ máy quay
phim lên, cô ấy lại nhìn thẳng vào ống
kính và cười rất tươi. Nụ cười của cô
ấy, kì lạ lắm, làm cho những người không quen có cảm giác một khoảng
trời nắng ấm đang ở ngay trước mặt
họ, một thảo nguyên xanh bao la
đang trải dài ngút ngàn. Đứng bên
cạnh cô gái ấy là một người con gái
khác, xem chừng chỉ lớn hơn vài tuổi. Cô gái kia rất khác với bạn mình.
Cô ấy hơi cúi mặt xuống, và khi
những ống kính máy ảnh chĩa về
phía mình, cô ấy lại nhìn sang hướng
khác, giữ một nét mặt rất lạnh lùng.
Cứ như để cho những vị khách xung quanh biết cô ấy không hề thích hình
ảnh của mình bị những người xa lạ
lưu lại. "Em có tin vào định mệnh không?
Anh thì không, cho đến ngày anh
gặp em." Linh Vy cố gắng tập trung. Cô thấy cổ
mình mỏi cứng lại nhưng vẫn cố giữ
không cho đầu mình quay sang phía
bên trái.